Marquis de Sade (1740 – 1814) với tên hay gọi là Sade, có tên đầy đủ là “Donatien Alphonse François, Marquis de Sade” là một bá tước, ông ta sinh ở Paris. Bá tước Sade là một nhà văn với những tác phẩm với chủ đề về hoạt động tình dục quái đản vào thế kỷ XVIII. Chính tên của ông được đặt cho thuật ngữ bạo dâm “Sadism”, bởi ông nổi tiếng với sở thích bạo dâm.
Sade là kẻ bạo dâm sống qua 2 thế kỷ
Khoảng năm 1763, gia đình vốn giàu và có chức tước của De Sade chuyển đến sống ở Paris. Ông từ nhỏ đã được học hành khá nhiều và rất nhanh sau đó trở thành một trong những nhà văn, triết gia được biết đến nhiều ở thời kỳ đó. Dù thế, nhưng De Sade còn nổi tiếng hơn là một kẻ sống rất trụy lạc, ông đã từng nhiều lần thực hiện hành vi mua dâm, hoặc trao đổi tình ái với rất nhiều trẻ em và cả nhân viên trong lâu đài của mình, cả nam lẫn nữ.
Đồng thời, De Sade còn có mối quan hệ mờ ám với em gái của vợ mình và còn giao du với rất nhiều gái mại dâm. Trong một khoảng thời gian dài, rất ả gái mại dâm ở khu vực lân cận De Sade đã truyền tai nhau về sự ngược đãi và cách làm tình thô bạo của ông ta đối với họ.
Chưa dừng lại ở đó, vào ngày Chủ nhật Phục sinh năm 1768, De Sade gọi một người phụ nữ hành khất tên Rose Keller và đề nghị cô vào làm việc với chức danh quản gia. Rose Keller ngây thơ đồng ý, ngay sau khi Rose Keller vào làm, De Sade đã tiến hành bạo dâm cô gái tội nghiệp bằng cách xé hết quần áo của cô, nhốt cô vào một căn phòng và trói hết tay chân cô lại. Hơn thế, De Sade đánh Rose Keller bằng nhiều loại dụng cụ khác nhau khiến cơ thể cô rướm máu, nhiễu sáp nóng lên người cô… Sau khi bị bạo dâm khoảng 7, 8 lần, Rose Keller cuối cùng đã trốn thoát được bằng cách leo qua cửa sổ tầng 2 và chạy đi.
Điều đáng chú ý hơn, trong vòng 5 năm, De Sade liên tục bị bỏ tù ngắn hạn vì các cáo buộc ngược đãi tình dục và sau cùng bị trục xuất khỏi Paris, ông phải chuyển đến ở một lâu đài tại Lacoste vào năm 1768.
Khi De Sade trở về lâu đài ở Lacoste để ẩn náu dưới sự bao che của người vợ cũ. Ở đây, ông ta vẫn chứng nào tật ấy, ông đã thuê một loạt nhân viên nam và bắt đầu bạo hành, ngược đãi và bắt họ làm nô lệ tình dục cho mình.
Năm 1772, De Sade dính vào một vụ bê bối khác ở Marseille vì sử dụng thuốc kích dục khiến gái mại dâm bị ngộ độc, đồng thời bị buộc tội có quan hệ tình dục đồng tính với Latour, người hầu của ông (thời đó đồng tính còn là một trọng tội). De Sade và Latour bị xử tử hình, nhưng cả hai đã chạy trốn sáng Ý. Cuối năm 1772, De Sade và Latour bị bắt tại pháo đài Miolans, tuy nhiên họ lại trốn thoát một lần nữa.
Năm 1776, De Sade ta lại quay về Lacoste, lần này ông đã thuê và bạo hành một loạt các cô hầu gái, đến mức cha của một trong số các cô gái ấy khi đến tìm con, đã tức giận đến mức muốn bắn chết De Sade, nhưng rất tiếc là đã bắn hụt.
De Sade bị lọt lưới cảnh sát khi bị lừa đi Paris để thăm mẹ mình bị ốm (thực chất là bà đã chết) rồi bị bắt giam. Năm 1778, nhờ có chỗ đứng trong xã hội, De Sade được thoát án tử nhưng vẫn bị giam giữ. Trong quãng thời gian trong tù, ông ta viết lách nhiều nhất, chủ yếu là các tác phẩm xoay quanh đề tài tình dục và bạo dâm.
Năm 1790, De Sade được tha bổng và xuất bản hàng loạt ấn phẩm văn chương có chủ đề về bạo dâm tình dục. Đến năm 1801, hoàng đế Napoleon ra lệnh cho người lùng sục và bắt giam tác giả của hai quyển sách “Justine” và “Juliette”, và đó chính là De Sade. Một lần nữa, De Sade lại bị tống vào nhà tù Sainte-Pelagie, thế nhưng ông ta nhiều lần có ý định tán tỉnh và tìm cách quan hệ tình dục với các bạn tù trẻ, nên sau đó ông bị chuyển về pháo đài Bicetre khắc nghiệt.
Năm 1803, De Sade lại được thả nhờ sự can thiệp của gia đình, với giấy chứng nhận ông ta bị mất trí. Sau đó, ông ta còn có mối quan hệ tình dục gắn bó với một cô bé 14 tuổi có tên Madeleine, cả hai quan hệ được 4 năm thì De Sade từ trần vào năm 1814.